Gặp Nhau, Quen Nhau Giữa Biển Người Mênh Mông Chính Là Duyên

Gặp Nhau, Quen Nhau Giữa Biển Người Mênh Mông Chính Là Duyên

Viet-Flower xin gởi đến cho Bạn những cảm nhận đầy triết lý nhân sinh của nhà văn Bạch Lạc Mai với văn phong nhẹ nhàng sâu lắng, lấy thiện ý viết hồng trần, lấy Phật hiệu đàm đạo nhân sinh, lấy mây nước trong thiền để nói chuyện thế gian, dưới ngòi bút của Bạch Lạc Mai mọi thứ đều trở nên thấm đẫm lòng người, đến tận cùng những rối rắm của đời người trăm mối.

*/ Cuộc đời xưa nay chưa bao giờ có sự an ổn tuyệt đối, trong cơn khốn cùng, duy chỉ có tự cứu mình, mới có thể giải thoát cho chính mình.

*/ Chẳng qua chỉ muốn cùng ý trung nhân nắm tay dạo bước hồng trần, yêu hết mình một lần, dùng tuổi thanh xuân đổi lấy một lần tim đập mạnh.

*/ Đã là định mệnh thì cũng không cần lo được hay lo mất, cứ thuận theo tự nhiên mà tiếp diễn. Đường đi có biết bao ghềnh thác, đều cần bản thân mình lấp đầy. Trốn tránh cũng vô dụng, trên thế gian này, không ai có thể trưởng thành thay bạn cả.

*/ Con người trên thế gian đều có sở thích của riêng mình, có người yêu cỏ cây, có người yêu đá quý, có người yêu non nước, cũng có người yêu sách vở. Tôi luôn cảm thấy, kiếp trước của mỗi người đều có một loại đồ vật cũ mà họ kết duyên cùng. Cho nên kiếp này thứ mà bạn say mê, nhất định đã từng có một mối tình không dứt với bạn ở kiếp trước.

*/ Rồi sẽ đến một khoảng thời gian mà tất cả mọi thứ đều nặng nề, tất cả mọi việc đều khiến mình hoang mang và tất cả mối quan hệ đều không đáng tin cậy. Vào khoảng thời gian đấy, mình cứ mãi tự hỏi, tại sao hôm nay mình vẫn cứ phải chịu đựng thế này…

*/ Những kí ức chẳng thể xóa nhòa đó, những tình cảm không thể cắt đứt đó, những điều không giữ lại được, chớp mắt thôi đã thành những năm tháng trôi xa.

*/ Không để tâm ai đã từng tới, ai đã từng đi, lướt qua nhau tuy chỉ khoảnh khắc, dừng lại cũng chẳng thể một đời. Thế sự mênh mang, giấc mộng năm xưa đã sớm hoá thành vô số hoa rơi. Chúng ta không cần thiết đi nhặt lại ngày hôm qua đã mất.

*/ Tất cả tình duyên trên thế gian đều có số kiếp cả. Kẻ có tình chưa chắc có duyên, kẻ có duyên chưa chắc có tình. Tuỳ duyên là an.

*/ Không có gì là đáng và không đáng, đúng và không đúng. Vì phương hướng của cuộc đời, xưa nay đều không có tiêu chuẩn. Tìm ra một con đường thích hợp với bản thân, tiếp tục bước tới một cách kiên định, dù là đường cùng hay là con đường bằng phẳng rộng rãi, đều không có gì phải hối hận.

*/ Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu; một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ; một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời.

*/ Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên, lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên. Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm. Quên nhau, là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là sự kết thúc trong trẻo.

*/ Nhiều khi chúng ta có thể đến một nơi mà không cần bất cứ lý do nào. Sau khi đến hãy nguyện tin vào cái gọi là duyên phận. Như thế có thể dễ dàng vượt qua lịch sử xuân thu, ngắm nhìn phong cảnh đủ khiến bạn cả đời nhung nhớ.

*/ Duyên phận là một cuốn sách, nếu lật giở mà không để tâm sẽ bị lướt qua, đọc quá chăm chú sẽ khiến người ta rơi nước mắt.

*/ Chúng ta đều là du khách đi ngang qua hồng trần, lưng đeo tay nải vị đời, nặng đến không cách nào đi thẳng.

*/ Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.

*/ Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Trông một sân đầy cây cỏ, chậm rãi pha trà nhàn nhã, bên nhau trọn đời.

*/ Thế giới này rộng lớn như vậy, người lướt qua ta cũng nhiều vô số kể, khó khăn lắm mới gặp được một người như anh, nhưng cuối cùng vẫn để lạc mất anh giữa biển người mênh mông.

*/ Không biết là ai đã từng nói, nhân sinh phải lên xuống chìm nổi mới có thể bình an, quá thông thuận trái lại sẽ không được dài lâu. Tin vào câu nói đó, đối mặt với những sự cố bất ngờ sẽ tấy ung dung trấn tĩnh hơn rất nhiều. Những ngày mưa chưa chắc đều là buồn bã, có thể pha một bình trà nhàn nhã, thưởng thức nhân sinh. Lúc trăng khuyết cũng chưa hẳn chỉ toàn sâu thẳm, cũng có thể tựa cửa sổ ngồi lặng yên, dịu dàng hoài niệm cố nhân ở phương xa.

*/ Những gì tôi muốn, những gì tôi cần, chẳng qua cũng chỉ là thế này. Bầu bạn với cỏ cây, một bình trà nhạt, cùng người mình yêu, bên nhau sớm chiều. Ngày tháng bình thường chẳng cần quá nhiều những đường mật dịu dàng, có lúc, chỉ một ánh mắt ấm áp, một nụ cười mỉm tinh khôi, là đủ rồi.

*/ Một người thấu hiểu nhân tình thế thái sẽ hiểu rằng, so với hoa xuân, lá thu lại càng khiến người ta xúc động. Chỉ là tình cảm đã đến mức nhạt đi, thì khó tránh khỏi sẽ có hụt hẫng, sẽ buồn bã mà truy tìm những điều tốt đẹp đã từng có. Nhưng cũng sẽ có một kiểu người như thế này, khi yêu một người thì có thể yêu sâu đậm tận đến lúc chết đi, trong sinh mệnh của anh ta, tất cả những ngày tháng đều đẹp đẽ như lần đầu gặp gỡ.

*/ Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man.

(Lưu Bích dịch)

Published by

X