Thế nên là phụ nữ hiện đại, đừng bao giờ hy sinh quá nhiều, và đừng bao giờ dốc cạn kiệt vốn liếng thanh xuân của mình cho một ai đó. Vì nếu như một ngày kia, chỉ ta chơi vơi giữa mịt mùng sóng nước, không bến bờ, không nơi nương tựa, ta vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng, tĩnh tại và an nhiên.
Mây của trời, cứ để gió cuốn đi. Hà cớ gì ta phải để bản thân héo mòn trong mớ cảm xúc hỗn độn. Mảnh trăng khuyết rồi cũng sẽ đến lúc tròn đầy, thế nên những gì đã qua hãy để nó vẹn nguyên trong kí ức, đừng lục lọi, đừng tìm kiếm nữa. Nếu như ngược dòng thời gian quay lại điểm xuất phát có lẽ ta vẫn trao trọn niềm tin yêu của mình, nhưng với tâm thế khác, kiêu hãnh lắng nghe bản giao hưởng cuộc đời.
Và đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra rằng: Tình yêu là nắm cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt ta càng đánh mất nhiều thứ quý giá. Vì vốn dĩ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận cả. Tâm thái đón nhận mọi thế sự của nhân gian sẽ giúp ta trưởng thành hơn, bình lặng thưởng thức dư vị mặn mòi mặc cho biển cả dậy sóng. Thật vậy, con người ta khi đã đi qua hết cái thời cuồng nhiệt mà nông nổi của tuổi trẻ, sẽ sống chậm lại để cảm nhận tiếng nói chân thật từ trái tim và để học cách yêu thương bản thân.
Hãy chấp nhận thực tại rằng: Người phụ bạc ta không hẳn đã là người dưng nước lã, và nười yêu thương ta hiện tại chưa chắc sẽ nói yêu ta mãi mãi. Thế nên mưu cầu làm chi những thứ viễn cảnh xa vời cũng như đừng vì một vết sẹo trong tim mà quên mất thực tại.
Hãy sống thật với cảm xúc của chính mình, thế là đủ rồi. Bao sóng gió cuộc đời chẳng thể vùi dập ta mãi, mà nếu như điều đó xảy đến như một ván bài của định mệnh, thì hãy ngẩng cao đầu mà đón nhận. Khi tâm an yên thì đời ta sẽ bình yên.
Và đừng bao giờ để trái tim mình nguội lạnh niềm tin yêu cuộc sống. Sẽ thật bất công nếu vết sẹo quá khứ làm bạn hoài nghi chính người thật lòng yêu thương bạn. Nếu bạn đã từng trải qua đau khổ thì cũng xin bạn chớ gieo rắc nỗi bất hạnh cho người. Vì cuộc sống vốn hữu hạn, có bao nhiêu thời gian để ta thể hiện lòng biết ơn với những người đã đi qua cuộc đời mình. Thế nên hãy học cách chấp nhận và trưởng thành như một người thủy thủ giỏi – không trưởng thành từ trong biển lặng.
Nguồn: “Sống có giá trị”