Eckhart Tolle – Tác giả quyển sách The Power of Now, và Karen May – Cố vấn cấp cao của SIYLI và Phó chủ tịch phát triển con người tại Google, chia sẻ về những cách thức để sống tỉnh thức trong thời đại kỷ nguyên số hiện nay:
Echart: ” Kỷ nguyên số đem lại tiềm năng rất lớn cho sự kết nối và truyền bá thông tin. Trong kỷ nguyên số của chúng ta có rất nhiều khả năng rất tuyệt vời được mở ra. Họ tận dụng triệt để khả năng của thế giới số công nghệ như điện thoại, Ipad… để chạm đến nhiều người và gửi đi thông điệp của họ. Tuy nhiên cũng có những mối nguy cơ rất lớn như tôi đã nói khi nãy, thứ mà mọi người đang đồng hóa với bản thân mình những dòng suy nghĩ liên tục tất nhiên chúng không được tạo ra bởi các thiết bị số, con người bị nghiện suy nghĩ, suy nghĩ kế tiếp và rồi kế tiếp nữa và phải đi theo bất kỳ nơi nào mà nói lôi bạn đi. Đó là một cơn nghiện vô thức. Thật sự là vậy, tôi gọi nó là thói nghiện suy nghĩ.
Thường khi mọi người nói về việc nghiện cái gì đó, họ không nghĩ đến suy nghĩ, những suy nghĩ đối với hầu hết mọi người lại có tính gây nghiện mà nó có hại trong nhiều trường hợp. Nó như một loại ma túy. Tại sao lại là ma túy. Bởi vì cảm nhận về con người của họ bị giới hạn trong những suy nghĩ. Nhưng chẳng có gì gọi là cuộc sống của bạn cả ngoại trừ có một câu chuyện trong đầu bạn. Cuộc sống đang nằm trong giây phút hiện tại, bạn là cuộc sống, bạn là điều đó.
Với các thiết bị lại càng thổi phồng xu hướng đã tồn tại trong hàng ngàn năm đó, chúng có xu hướng lấp đầy trái tim bạn còn nhiều hơn nữa bởi hết những thứ này rồi đến những thứ khác Facebook, Twiter, tin nhắn, Email, lướt web và bất kỳ điều gì đòi hỏi sự chú ý của tâm trí, tâm trí ngay lập tức đi đến đó. Thật tuyệt khi bạn không mang các thiết bị vào. Đó là cách luyện tập rất tốt. Ở đó bạn tạo ra một khoảng không gian.
Chúng ta cần có vài sự kỷ luật. Nếu không với những công nghệ tiềm năng to lớn lại có thể sẽ hủy diệt chúng ta. Nếu bạn quan sát những đứa trẻ nhỏ chúng không tương tác với bạn bè hay cha mẹ chúng nữa, chúng toàn thế này, chúng không hoạt động thể chất nữa, nhiều đứa trở nên béo phì lúc 5 tuổi vì chúng không di chuyển nhiều nữa, tâm trí chúng chìm đắm vào các thiết bị và nếu bạn lấy thiết bị ra khỏi chúng, chúng cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như việc một người nghiện cảm thấy đau đớn khi bạn lấy ma túy ra khỏi anh ta. Chúng bắt đầu la lên “ Ahh. Đưa Ipad cho con, con không thể sống mà không có Ipad…”. Một tác hại khác là hội chứng suy giảm khả năng tập trung. Chúng không thể tập trung vào một việc gì lâu được bởi vì trong những thiết bị này, hình ảnh này chuyển sang hình ảnh khác trong chớp mắt.
Nếu bạn muốn viết một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng về tương lai ảm đạm của xã hội loài người. Tôi đề nghị bạn viết về thời đại mà những công nghệ mới xuất hiện, nó có tính gây nghiện và một thế hệ mới lớn cùng nó. Nó cản trở khả năng tập trung vào một thứ gì đó trong thời gian dài của con người mà điều đó lại là điều kiện tiên quyết để mang đến những thứ gì đó có tính sáng tạo. Đó là trở nên tính lặng đi vào bên trong và có những giải pháp sáng tạo sẽ đến.
Vậy nên thế hệ lớn lên và hoàn toàn đánh mất sự kết nối với bản thể bên trong của mình. Chúng không còn tìm các giải pháp sáng tạo cho các vấn đề nữa bởi vì chúng không còn tiếp cận được nữa với một nơi sâu sa nhất bên trong mình, nơi mà sự sáng tạo sinh ra và hai hay ba thế hệ kế tiếp như vậy và rồi toàn bộ nền văn minh sụp đổ. Đây là tiểu thuyết về một tương lai ảm đạm mà bạn có thể viết như một lời cảnh báo cho điều có thể xảy ra, nhưng việc chúng ta đang ở đây là một dấu hiệu tốt. Nó cho thấy xã hội có thể sẽ không đi theo chiều hướng đó”.
Karen: ” Theo tôi thấy có hai vấn đề có tương quan một là sự có mặt của các thiết bị mà chúng ta đã nói và luyện tập tính kỷ luật, cũng như ông nói, nhiều diễn giả đã nói về những thói quen và nguyên tắc cho bản thân để có sự kỷ luật sử dụng chúng khi nào và như thế nào. Nhưng mặt khác tôi nghĩ ở trong căn phòng này chúng ta có rất nhiều người cam kết trong việc tạo ra những thiết bị làm thay đổi thế giới và công việc này vừa áp lực vừa hào hứng và nếu một người làm trong môi trường công nghệ đầy cạnh tranh nhịp độ nhanh như thế thì làm sao ông có thể đưa sự tính lặng này vào, theo cách khiến ông không cảm thấy ông phải lựa chọn bước ra khỏi môi trường ấy. Liệu ta có thể tĩnh lặng trong môi trường điên cuồng như thế không?”
Eckhart: “Vâng, dĩ nhiên điều đó không thể dễ dàng. Hãy nhận ra rằng , nếu bạn không tìm thấy khoảng gian bên trong mình nơi vượt lên trên những thứ trong tâm trí bạn, thì sớm hay muộn, bạn cũng sẽ đau khổ, rất nhiều đau khổ và bạn sẽ kiệt sức, bạn sẽ không còn những ý tưởng sáng tạo nữa và bạn chỉ có thể chạy vòng quanh để giải quyết vấn đề. Nên điều đầu tiên bạn cảm nhận cho bản thân là và điều này quan trọng hơn nhiều và cũng như nhiều diễn giả ngày hôm nay đã nói. Quan trọng hơn nhiều so với những gì bạn đạt được trong thế giới này bởi vì tất cả những thứ đó chỉ là tương đối mà thôi và chúng cũng không tồn tại lâu dài. Quan trọng hơn nhiều so với tất cả những gì bạn đạt được là sự tính thức bên trong bạn.
Sự tính thức về ý thức biết rằng con người thật sự của bạn vượt lên trên tất cả những thứ đó. Biết được điều mà ta có thể gọi là phương tiện siêu việt hơn con người bạn, trong hàng ngàn năm phát triển tâm linh của loài người điều này đã được chỉ đến theo nhiều cách khác nhau bằng những ngôn từ khác nhau, và nếu bạn không nhận ra điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn, bạn sẽ trở nên bất hạnh.
Nếu bạn cảm thấy không bất hạnh sẵn rồi. Một số người trẻ vẫn còn nhiều sức sống nên có thể họ chưa cảm thấy bất hạnh. Nhưng khi họ sử dụng hết chúng rồi thì họ trở nên rất bất hạnh, bởi vì họ chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ điều gì vượt ra khỏi những thứ trong tâm trí họ. Đó là một số phận tồi tệ. Vậy nên điều này rất quan trọng đòi hỏi một vài sự quyết định và kỷ luật từ bạn để không cho phép những thứ kiểm soát cuộc đời bạn. Tương tự như vậy, bạn sẽ không cho phép tâm trí kiểm soát cuộc đời bạn.
Trong nhiều trường hợp thậm chí trước cả khi có những thiết bị số này tâm trí đã có xu hướng kiểm soát con người và nói rằng đây là “tôi” và “câu chuyện của tôi “ vậy nên cần có sự kỷ luật và có lẽ cần xây dựng thói quen như có một người đã nói hồi nãy, không tham dự vào giao tiếp chẳng hạn như email trong những khoảng thời gian nhất định có thể là buổi tối trước khi bạn đi ngủ hoặc buổi sáng thức dậy bạn không đi đến đó và đối với con cái của họ cũng vậy và hãy cũng chỉ cho phép chúng, có thể bạn không thể hoàn toàn tách chúng ra khỏi thiết bị được, vì chúng sống trong nền văn hóa mà thiết bị ở khắp mọi nơi, nhưng hãy cho phép chúng sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định và đừng để cho lũ trẻ lạc mất trong thế giới số. Đó là số phận tồi tệ. Xin đừng cho phép về tương lai ảm đạm mà tôi nói lúc nãy trở thành hiện thực. Nó thành hiện thực nếu bạn cho phép con cái lạc vào thế giới số và rồi thế giới đó trở nên quan trọng với chúng hơn cả cuộc sống, chúng không thể tương tác với cây cối nữa, trở về với cây cối, chúng không thể tương tác với dòng sông nữa. Các trải nghiệm giác quan sẽ biến mất khỏi cuộc đời chúng và chỉ toàn là các khái niệm và các hình ảnh số. Đó là điều tồi tệ nhất.”
Karen: “Điều đó thật tệ và tôi sẽ không để ông kết thúc với tương lai ảm đạm. Người bạn của chúng ta đã báo chúng ta đã sử dụng quá nhiều thời gian rồi. Do đó, thay vì kết thúc cái tương lai ảm đạm đó ông có thể cho chúng tôi biết, một cách ngắn gọn, niềm hy vọng của ông đến từ đâu không? Để chúng ta có thể kết thúc với cảm giác hy vọng.”
Eckhart: “Niềm hy vọng của tôi đến với từ phút giây này khi được ở đây cùng với các bạn.”
Lê Nguyễn Trần Huỳnh – Biên dịch