Thực tế, chúng ta không có một sứ mệnh cụ thể nào ngoài việc học cách sống hài hoà trong đời sống thông qua những trải nghiệm, đối diện thẳng thắn vấn đề và giải quyết vấn đề không tránh né, thừa nhận hạn chế bản thân để trực diện thay đổi chính mình một cách có ý thức. Nội tâm cân bằng bao nhiêu, bề ngoài an ổn bấy nhiêu và ngược lại bên trong thét gào, bên ngoài kiếm tìm sự công nhận.
Chính hành vi cảm xúc không lành mạnh này sẽ góp phần huỷ hoại mọi mối quan hệ với gia đình, bạn bè hay tình yêu đôi lứa, bởi nó thiếu đi sự trong lành, tin tưởng chân thành. Chúng ta, để đạt được mục đích sở hữu, để có được tình yêu thì vẫn thường lựa chọn khoác lên mình những chiếc mặt nạ bóng bẩy thay bằng dám sống đúng với con người thật của mình, không dám là chính mình. Và theo thời gian, khi chạm tới một thứ đen tối, sắc nhọn của bản ngã, chúng ta sụp đổ và thất vọng, bởi chúng ta lựa chọn tưởng tượng về đối tác nhiều hơn là con người thực sự của họ.
Hãy quay ngược trở về khoảng thời gian bạn mới sinh ra đời, khi đó bạn vẫn còn là một sinh vật đồng cảm và nhạy cảm với rung động, trước khi bạn học nói và dần dần thiết lập các lớp nhận thức, định dạng môi trường xung quanh và hình thành cơ chế phòng vệ. Bạn đã hợp nhất với môi trường của mình và giống như một chú cá heo, bạn phát ra tín hiệu của riêng mình, học cách điều hướng bằng sự lan truyền rung động không giới hạn ra thế giới xung quanh và tiếp nhận những rung động tương tác trở lại với bạn. Bạn giống như một mặt trời thu nhỏ, luôn rạng rỡ ánh sáng, tình yêu và niềm vui cho bất kỳ ai đang tồn tại trong trường năng lượng đó. Khi tình yêu thương vô điều kiện của bạn chạm tới cha mẹ và những người xung quanh bạn, bất cứ nơi nào họ duy trì khả năng yêu thương và cảm thông, tín hiệu của bạn đã lan tỏa tới và thực tế của bạn đã được biểu đạt, thậm chí rung động đó có thể được khuếch đại mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể cảm nhận được sự thật của tâm hồn mình trong cảm giác đặc biệt này, nó thậm chí có thể được gọi là sự thăng hoa. Tuổi thơ trong lành đã được ghi dấu lại bằng hình thức biểu đạt tâm hồn như thế.
Khi niềm vui vô bờ bến của bạn chạm vào niềm tin cứng nhắc và thứ cảm xúc “cô đặc” đó, bạn không thể trải nghiệm về bản thân mình. Thay vào đó, bạn cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không đủ nhận thức để thực sự hiểu điều đó cụ thể là gì. Khi điều đó xảy ra lần đầu tiên, sự phản hồi trở lại của tín hiệu rung động tạo ra trong cơ thể của bạn đã tạo ra một cảm giác kỳ lạ về sự mất phương hướng và không thể bám trụ lại với thực tế đời sống. Dường như đó “không phải là chính bản thân mình” nữa mà là thứ gì đó chậm hơn, dày đặc hơn, sắc nhọn hơn và đen tối hơn bạn. Và đây là sự khởi đầu của trải nghiệm về một thế giới tồn tại bên ngoài, tách biệt khỏi cuộc sống, đó là sự sợ hãi và bản ngã. Đây là những cảm giác bắt nguồn từ xa xôi đâu đó bên ngoài kia, và nó giống như những vết thương đau đớn vậy.