Bạn thân mến! Hãy luôn nở nụ cười nhìn thế giới bao la. Hãy để cho bao điều phiền muộn thả trôi theo con sóng đưa vào đại dương mênh mông kia, nhường chỗ cho đóa hoa mận vươn lên giữa đồng nội, nhắm đôi mắt lại, tưởng tượng về một thời trẻ thơ…
Từng cơn gió mùa đông sắp âm thầm qua đi, an nhiên nhé, trí tuệ thâm trầm cảm nhận thế giới mỹ lệ này. Hãy lấy sách làm bạn, thì cuộc đời chúng ta luôn tao nhã. Sách để trên đầu giường, trên bàn học, trên kệ đọc hay trên song cửa sổ … Cuộc đời mỗi người sẽ trở nên thi vị hơn, mượn chữ nghĩa để nuôi dưỡng tâm hồn, chỉ mong Bạn có được hương vị mùa xuân trên từng con chữ nhỏ.
*/ Đọc nhiều sách rồi, dung mạo tự nhiên sẽ thay đổi, đôi khi sẽ cảm thấy những cuốn sách mình đọc qua giống như mây khói thoảng qua, không nhớ nhiều về chúng, nhưng chúng thực ra vẫn tiềm tàng bên trong khí chất, trong cách nói chuyện và trong tâm hồn của bạn.
*/ Người kiên trì đọc sách, tính cách sẽ trở nên ôn hòa hơn.
*/ Người kiên trì đọc sách, nhìn vấn đề sẽ trở nên khách quan và thực tế hơn.
*/ Người kiên trì đọc sách, tâm thái sẽ trở nên nhã nhặn, phóng khoáng hơn.
*/ Kiến thức càng rộng, so đo càng ít, trải nghiệm càng nhiều, oán trách càng ít.
*/ Sự bình tĩnh thực sự, không phải là né tránh ngựa xe huyên náo, mà là sửa rào trồng cúc trong nội tâm.
*/ Cho dù chuyện cũ như nước chảy, mỗi ngày đều là tiếng sóng vẫn như xưa, chỉ cần chúng ta xóa bỏ chấp niệm, thì có thể tĩnh lặng an nhiên. Nguyện cho mỗi người sẽ không bị mê lạc đường hoang giữa muôn nẻo cuộc đời, có thể ngồi nghiêm trên bàn thạch, say ngã trước hoa rơi.
*/ Người đời đều chúc bạn một đời phồn hoa tựa gấm, tôi lại chỉ mong, khi nhàn rỗi bạn pha tách trà ấm, cầm tay một người, hạnh phúc nửa đời sau.
*/ Thế giới thay đổi hàng ngày nhưng đó là một thế giới phẳng, người ta không nhất thiết phải bươn ra đường để “hòa mình” vào thế giới hay để không bị tụt hậu. Một người ở góc tận cùng của thế giới vẫn có thể bắt nhịp với thế giới, miễn là họ cảm thấy nhu cầu bắt nhịp. Hơn nữa, bản thân việc không bỏ lỡ nhịp nào với thế giới bên ngoài chưa hẳn đã là một điều hay. Việc lỗi nhịp với thế giới bên trong mỗi người mới là một điều đáng tiếc. Tôi chỉ có thể nói là với cuộc sống mà mình đang chọn, tôi nghĩ mình giữ nhịp được với thế giới của mình tốt hơn. Còn thế giới bên ngoài? Đã có internet, có sách hay, và cõi kiến thức mênh mông đó cần thời gian tĩnh tại để khám phá. Điều tuyệt diệu nhất của kết nối hiện đại chẳng phải là như thế sao?
*/ Thân là cây ngô đồng thì phượng hoàng mới đậu, là biển cả thì trăm sông mới đổ về: Bạn là người thế nào sẽ gặp người thế đó!
*/ Chúng ta luôn thích nhìn những thứ đẹp đẽ đã bỏ lỡ, coi những thứ không có được là vật báu, mà bỏ qua những thứ vốn đã có, đó mới là hạnh phúc giản đơn nhất. Không có ai ngay từ khi bắt đầu đã biết, thích uống chén trà nào, chỉ có nếm hết trăm loại vị trà mới biết chén nào thuộc về mình.
*/ Đời người mênh mang, chúng ta chẳng qua chỉ là một ngôi sao trong dòng Ngân Hà vời vợi, là một ngọn sóng trong biển xanh ngăn ngắt. Và rơi xuống thế gian này như thế nào, chúng ta không thể biết; và sẽ đến đâu, cũng chưa từng chọn lựa.
Tóm lại, vinh hoa và nghèo khổ, huyên náo và tịch liêu của kiếp trước, đều không liên quan đến kiếp này. Sinh mệnh căn bản đã đầy rẫy quá nhiều điều kinh ngạc và hư cấu, không ai là có thể giải thích một cách rõ ràng những chân tướng ẩn giấu đằng sau màn kịch cuộc đời.
*/ Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau chạy để theo đuổi mục tiêu là một loại cảnh giới, kiệt sức mà khiêu chiến với thử thách là một loại niềm vui, mỉm cười vượt qua khổ nạn là một loại hạnh phúc.
Trong cuộc sống có nhiều khi, mệt mỏi và không mệt mỏi, không chỉ quyết định bởi bản thân sự việc, mà rốt cuộc còn quyết định bởi thái độ đối với sự việc của chúng ta. Khi làm một số việc mà chúng ta nguyện ý, yêu thích, thì dù mệt, cũng vẫn sung sướng! Cho nên, khi đối diện với những việc không muốn làm, nhưng lại không thể không làm, trước tiên, chúng ta hãy học cách thích nó.
*/ Hết thảy hữu tình đều sẽ trôi qua. Trên ngả đường mây khói nghìn trùng, lời nào cũng không cần nói. Khi cáo biệt, cũng không cần ngoái nhìn. Sát na quay người, xin hãy khắc ghi, quãng thời gian chúng ta đã từng đi qua đó.
? Tác giả Bạch Lạc Mai ?